Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013


Mẹ chồng đã không dự đám hỏi vì tôi chửa trước
Gia đình họ cho rằng tôi đã có bầu rồi nên nhà gái không được đòi hỏi cái gì hết, rước dâu đi luôn chứ nhà trai không tiếp đãi khách nhà gái.


Bước chân đầu đời vào trường đại học chưa được bao lâu, tôi đã quen anh. Và cũng không lâu sau đó, chúng tôi yêu nhau. Có vẻ quá vội vàng nhưng chính sự quan tâm, yêu thương của anh nên tôi bị đổ gục. Tính tới thời điểm bây giờ, tôi với anh đã quen nhau gần 2 năm, qua bao sóng gió và tranh giành với tình địch vây quanh anh. Anh không quá đẹp trai nhưng khá dễ thương.

Nhà tôi cách xa nhà anh, sợ ba mẹ anh không đồng ý cho chúng tôi lấy nhau nên chúng tôi quyết định có thai. Ngày biết có thai, tôi vui biết chừng nào, được nhìn thấy anh hạnh phúc thì còn niềm vui nào hơn nữa dành cho tôi nhưng đời không như là mơ. Ngày thưa chuyện với bố mẹ anh cũng là ngày tôi biết nhục nhã như thế nào. Mẹ anh gọi tôi lên nói chuyện, vừa ngồi xuống, bà đã phán một câu:

- Mi có bầu bao lâu rồi?

- Dạ 2 tháng.

- Sao tụi bây ngu thế, đang đi học mà để có thì tụi bây sống bằng gì?

-….

- Nhà cô giờ tấp nập việc, không thể đi đâu được hết. Nếu muốn tính chuyện cưới hỏi thì kêu ba má con ra đây nói chuyện, phải ra đây mới bàn bạc được, chứ không ai đi đâu được hết.



Tôi ngậm ngừ nhưng cũng hiểu ra chuyện. Tôi đưa số điện thoại mẹ tôi cho bà gọi vì lý do là ba má con cũng rất bận. Hôm sau, bà gọi cho mẹ tôi và tôi sững sờ với những câu nói của bà: "Nhà chị có đồng ý cho nhà tôi vô thăm nhà không? Không thì thôi. Nếu thương con thì góp chung lại cưới. Dạm ngõ nhà chị nhưng đám cưới ngoài nhà tôi. Nhà chị ra khách sạn ở rồi dự đám cưới ngoài này, còn chị có muốn tổ chức lại hay không là quyền của chị. Cưới thì cưới, không thì thôi. Không rước với hỏi gì hết".

Đến lúc này, tôi mới hiểu bà nói vậy để mẹ tôi tự ái, kêu tôi bỏ cái thái. Còn không thì phải bỏ tiền ra mà cưới, mà lo, mà mua chàng rể. Trong khi tôi mang cháu đích tôn của bà. Tôi buồn biết mấy. Tôi nhất định không thể bỏ đứa con của tôi được nhưng tôi lại không muốn nhịn và mẹ tôi cũng vậy, thà nuôi cháu ngoại chứ không thể nhục như vậy được. Họ cũng lặng hơn một chút nhưng không ngờ cái lễ dạm ngõ của tôi thật thê thảm.

Bá má chồng không thèm gọi điện báo một câu. Chú, cậu và cô chồng tôi vô, vừa bước vô nhà, đặt cái giỏ sách lên bàn với mấy trái cau đến xí vôi cũng không có. Ba má tôi giận tím mặt nhưng đành im lặng trong khi nhà tôi tiếp đãi rất đàng hoàng. Vẫn chưa yên, cậu chồng tôi đứng dậy trước mặt mọi người trong lễ dạm ngõ, nói: "Con gái chị có bầu rồi. Chị không được đòi hỏi một cái gì hết. Rước dâu đi luôn chứ nhà trai không tiếp đãi khách nhà gái. Mẹ thằng bé không đồng ý cưới".

Không chỉ vậy đâu nhé, còn những câu bom tấn tiếp sau đó. Buồn cười, tôi thà nhục thì nhục luôn, chứ không thể để ba má tôi phải nhịn nhục họ. Rắn quá, họ đành chấp nhận đãi khách một ngày, hôm sau rước dâu mà cũng chưa chắc nhà trai sẽ tổ chức lại. Chồng tôi chỉ biết hứa và nói: "Em đừng lo, anh không để em thiệt" nhưng mà thiệt trước mắt rồi đó. Họ khinh nhà gái như vậy đấy. Bây giờ, tôi chỉ lo lắng ngày tiếp đãi nhà gái không có ba má anh thì ra gì đây? Nhà tôi cũng có tiếng có tăm một vùng. Nếu ba má anh không đồng ý vô tham dự thì tôi cũng chẳng thèm cái đám cưới vớ vẩn này. Rồi sẽ như thế nào nếu mai này, tôi sống chung với mẹ chồng? Đời mà, bà còn đứa con gái, không biết sau này có thể nó còn bị đối xử còn tệ hơn cả tôi bây giờ.
LIKE hoặc SHARE bài viết ^^ ủng hộ itviet360 nhé
Chia sẻ:
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét