Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Tôi bầu 3 tháng, mẹ anh quyết cấm cưới



Giữa lúc tôi mang thai, mẹ anh nằm viện, tôi túc trực ngày đêm bên bà. Khi đó, bà đã ngọt ngào nhưng rồi lại thay đổi hoàn toàn.
Từ lâu theo dõi mục tâm sự này của Ngoisao.net, tôi thực sự học hỏi được rất nhiều. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Hoàn cảnh của tôi bây giờ không biết có ai gặp chưa? Tôi xin tâm sự ra đây, mong các bạn bớt chút thời gian cho tôi ý kiến.
Chúng tôi quen và yêu nhau được hơn một năm. Tôi nhân viên văn phòng, còn anh có công việc kinh doanh riêng. Anh 34 tuổi, tôi 29 tuổi. Chúng tôi trước khi đến với nhau đã trải qua những mối tình với một vài người khác và đều không giấu nhau điều này. Chúng tôi khá hợp tính, tôn trọng và yêu thương nhau. Anh có đạo, tôi chấp nhận theo đạo để được lấy anh. Từ lúc mới quen, anh đã giới thiệu tôi với gia đình. Gia đình anh thuộc kiểu suy nghĩ rất bảo thủ và áp đặt, từ người già đến người trẻ. Đối với họ, con gái không được mặc váy, không được tụ tập bạn bè ăn uống, không có quan hệ bạn bè với người Trung Quốc... Rất nhiều điều bị họ dị ứng.
Tôi thì có tất cả những điều họ không ưa. Nhưng tất cả những điều họ không ưa ấy tôi đã tham khảo qua bạn bè và người thân, ai cũng bảo toàn những điều hết sức bình thường. Tôi được người thân bạn bè quý mến bao nhiêu thì người nhà anh, nhất là mẹ anh, ghét bấy nhiêu. Vì ghét tôi nên họ bày ra đủ trò để ngăn cản. Họ nói tôi vô sinh, tôi tiểu thư, tôi ăn chơi... để kêu gọi cả đại gia đình gây áp lực cho anh. Trong khi thời sinh viên của tôi gắn liền với chuỗi ngày cực khổ kiếm tiền tự ăn học nơi thành thị đầy cám dỗ, không dám phiền bố mẹ. Tốt nghiệp xong tôi còn nuôi em ăn học thành tài.
Gia đình anh theo kiểu mẫu hệ. Mẹ anh đã quyết, không ai được có ý kiến, kể cả bố anh. Mẹ anh đặt điều nói gia đình tôi và tôi giăng bẫy anh, dắt mũi anh, để anh cưới tôi. Trong khi chính gia đình tôi còn không muốn tôi lấy anh vì sợ tôi khổ. Ông của anh vì gây áp lực cho anh không được đã bày trò chắp tay lạy anh để anh thấy mình quá bất hiếu mà bỏ cuộc.


Vì yêu anh, tôi bỏ qua bao nhiêu cơ hội với những người thành đạt khác. Tôi không cần kể ra anh cũng biết vì chính anh đã giành tôi từ tay những người khác. Chính anh chứng kiến người ta đứng dưới trời mưa khóc vì tôi. Tôi bỏ tất cả vì anh, mặc dù anh chưa bằng ai, và chưa bao giờ tôi than trách về điều này, vì đó là lựa chọn của mình. Bao nhiêu oan ức gia đình anh tạo ra tôi cắn răng chịu đựng, chỉ vì yêu anh.
Tôi có thai. Đây không phải là chuyện lỡ dại mà vì mẹ anh tạo áp lực bằng việc tung tin tôi vô sinh nên chúng tôi quyết định có thai để được cưới. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Sau khi tôi có thai, mẹ anh mới lộ nguyên hình. Bà tìm đủ mọi cách ngăn cản. Bà nói không hợp tuổi, tôi không xứng với anh vì anh ăn học đàng hoàng (trong khi tôi tốt nghiệp đại học loại khá, lương cũng không thấp).
Giữa lúc tôi mang thai, mẹ anh nằm viện, hai đứa mua vé máy bay về quê ngoài Bắc để chăm mẹ anh. Tôi ốm nghén rất nặng, vậy mà mấy ngày trời túc trực ở bệnh viện, không dám ói trước mặt bà, thức đêm canh bà trong phòng hậu phẫu mệt đến muốn xỉu đi mà vẫn phải tươi cười. Bố mẹ tôi xót con mà không nỡ cản vì biết tôi yêu anh. Mấy ngày tôi ở viện, bà tỏ ra rất ngọt ngào, xưng hô mẹ con, gọi bố anh là "bố mày"... Tôi và anh mừng thầm vì nghĩ bà đã thay đổi.
Nhưng không, chúng tôi đã lầm, không ai tưởng tượng được bà nham hiểm như vậy. Qua mấy tuần, chúng tôi chờ sức khỏe bà hồi phục, tôi và anh điện về xin phép cưới vì cái thai đã 3 tháng rồi nhưng mẹ anh lúc này thực sự làm tôi ghê tởm. Hóa ra bà ngọt nhạt để lợi dụng tôi sao? Bà chửi anh bị bỏ bùa, bên nhà tôi nói gì là làm theo, không coi mẹ ra gì... Tôi ngồi nghe mẹ anh nói với anh trong điện thoại mà chết lặng vì toàn những điều tôi không biết bà lấy từ đâu ra. Tôi cho anh sự lựa chọn. Hoặc anh theo ý mẹ, tôi nuôi con một mình. Hoặc anh lấy tôi thì mạnh mẽ lên. Anh bảo có chết cũng không bỏ tôi và con. Anh quá thất vọng về mẹ. Nếu mẹ nhất quyết từ mặt anh thì anh đành chấp nhận.
Chúng tôi quyết định cưới vào cuối tháng 7 này, sẽ không có nhà trai tham dự. Bên nhà tôi rất buồn và phẫn nộ. Đã có lúc cả nhà khuyên tôi bỏ anh, nuôi con một mình và cả nhà sẽ giúp đỡ. Tôi không làm được, không phải vì sợ nuôi con một mình vất vả, cũng không sợ điều tiếng vì tôi có thai với người tôi yêu và yêu tôi sâu sắc. Nhưng tôi thương anh. Anh thực sự cô đơn vì bị cả nhà cô lập. Nếu tôi bỏ anh, anh cũng sẽ hận gia đình đến suốt đời (đó là điều anh nói) và không bao giờ có được sự bình yên trong tâm hồn. Xin các bạn cho tôi lời khuyên. Tôi nên cưới hay chia tay? Tôi cần giải pháp nào tốt cho cả hai bên. Chân thành cảm ơn các bạn!

Theo Ngoisao.net
LIKE hoặc SHARE bài viết ^^ ủng hộ itviet360 nhé
Chia sẻ:
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét