Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu


Bạn có thi thoảng nhớ tới mối tình đầu của mình? Suy nghĩ xem anh ấy đang làm gì? Bên cạnh đã có một cô gái xinh đẹp chăm sóc hay chưa?
Tôi có.
Cho nên tôi càng ngày càng sợ gặp bạn học cũ, bạn bè cũ, tôi sợ lắm cái vẻ mặt kinh ngạc “”Cậu còn thích anh ta sao?” của bọn họ. Ngay cả tôi cũng không muốn thừa nhận đó là sự thật. Vì vậy, tôi thà rằng chuyện này chỉ có mình tôi biết, tâm tình tôi vì thế lại càng giống như một bãi phế thải chồng chất.
~….~
Vương Y Bối nhất định không ngờ được rằng, khi cô vừa từ Mạc Xuyên trở lại quê nhà Yên Xuyên lại được nghênh đón bởi cái câu cửa miệng “Không hợp thời tiết” của bác sĩ.
Cô nhớ rõ, mùa hè Yên Xuyên không quá khô nóng như vậy, nhưng vừa đặt chân lên mảnh đất ấy, hương vị cố hương quen thuộc mà cô luôn nghĩ tới dường như đã nhường chỗ cho cái khô nóng của mùa hè. Cô chợt nhớ lại một thành phố lúc nào cũng ôn hòa, mát mẻ, giống như vòng tay người yêu, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Nhưng hôm nay Yên Xuyên xa lạ này, khiến cô đứng lặng ở sân bay thật lâu.
Cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa xôi.
Kéo vali hành lý, cô một mình đi tìm nơi ở công ty đã sắp xếp. Ngồi trên taxi một lúc, cô mới cảm thấy, hóa ra chính mình cũng đã thay đổi, nếu như ở một thành phố xa lạ, hẳn sẽ không dám sống một mình. Còn cô lúc này, lại không hề lo lắng, như thế không hẳn là tốt, nhưng chí ít cũng có thể mỉm cười sẵn sàng chờ đón tương lai sắp tới. Mất một lúc lâu, cô mới tìm được người phụ trách tiếp đón mình. Ban đầu cô vốn định đi tàu hỏa, đến phút chót thì đổi ý định, rồi mãi đến lúc xuống sân bay mới thông báo cho người kia, cứ chậm trễ như vậy, nên quá trưa mới sắp xếp xong xuôi hành lý. Nằm dài trên chiếc giường lớn, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nào ngờ ngủ thẳng đến gần tối.
Tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người khô nóng, liền mở điều hòa. Sau đó bụng đau dữ dội, cô vội vàng đi tới phòng khám. Sau khi được truyền xong một bình nước biển, cô lại ôm gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về nhà.
Nghỉ ngơi một lúc, cô gọi điện cho mẹ, không nói mình bị ốm, chỉ đơn giản kể lại mấy chuyện vụn vặt khi vừa đến Yên Xuyên. Ở đầu dây bên kia, mẹ không còn hay lảm nhảm than phiền như trước đây, thay vào đó là nhẹ nhàng quan tâm, hỏi han cô. Sau khi biết chuyện cô trở lại Yên Xuyên, mẹ rất vui, nói liên tục…
Đặt di động sang một bên, cô lại nằm vật ra giường, lấy khăn ướt đắp kín mặt. Ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ quay lại nơi đây, nhưng cuối cùng, cô đã trở lại. Thành phố này là nơi cô ở phần lớn thời gian trong cuộc đời mình, lưu giữ tuổi thanh xuân tràn đầy nụ cười và nước mắt của cô, những kỉ niệm in sâu trong tâm trí, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Lần này Vương Y Bối ngủ thật sâu, mặc kệ thời gian, chỉ cần ngủ thoải mái một giấc là tốt rồi.
Nửa đêm, đột nhiên có tiếng di động vang lên…
Vừa trở lại Yên Xuyên, cô vẫn chưa kịp đổi số, nên vẫn dùng số cũ như khi ở Mạc Xuyên. Ban đầu định sẽ đổi luôn khi đến, nếu không mỗi lần nhận điện thoại đều bị trừ phí (*), nhưng mà bận quá vẫn chưa đổi được. Nghe nói tốc độ 3G rất nhanh cho nên mọi người đều đang sốt sắng đi đổi số để có thể lên mạng với tốc độ phi thường. Nhưng cô lại chẳng quan tâm, chỉ một mực lo lắng việc đổi số di động mà thôi. Cho dù là cước phi di động vô cùng đắt, thậm chí trước đây cô đã từng vì tiền điện thoại mà phát sầu nhưng cô vẫn không hề có ý định đổi số di động. Cô muốn trong đời mình, ít nhất cũng phải làm được chuyện gì suốt một đời. Cái này rất đơn giản, có thể là cả đời dùng một chiếc lược, cả đời dùng một số điện thoại không đổi, những chuyện rất nhỏ, nhưng cô rất muốn trọn đời.
(*) ở Trung Quốc, cả người gọi và người nghe đều phải trả tiền điện thoại.
Cô mò mẫm lấy điện thoại từ dưới gối, cũng không nghĩ tới vấn đề phí cuộc gọi, lập tức ấn nút nghe, ngay cả đầu dây bên kia là ai cô cũng không kịp nhìn.
“Khuya như vậy còn chưa ngủ sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Vương Y Bối vẫn còn hơi mơ màng, xoa xoa đầu. Đối phương lại tiếp tục nói, “Này, hai hôm trước họp lớp, sao cậu lại không đi?
Lúc này Vương Y Bối mới có chút phản ứng, đầu dây bên kia là bạn trung học tốt nhất của cô – Lương Nguyệt, cô vừa ngồi dậy, vừa đưa tay bật đèn ngủ đầu giường, “Họp lớp?”
Kiểu nói ù ù cạc cạc của cô vào tai Lương Nguyệt, không hiểu sao lại khiến Lương Nguyệt khó chịu, “Cậu chưa nhận được đúng không? Thư mời mình gửi cho cậu trên QQ ấy? Cậu không đi, mình còn tưởng cậu…” Nói đến đây, Lương Nguyệt đột nhiên ngậm miệng.
Vương Y Bối cũng không muốn hỏi tiếp Lương Nguyệt định nói đến cái gì, liên quan đến ai, có lẽ thực ra chính cô cũng đã hiểu rõ, chỉ là không muốn nghe người khác nói ra.
“QQ hả? Mình không dùng từ lâu rồi, nên không biết.” Vương Y Bối nói thật, nhưng lúc này đây, khi đang cuộn mình trên giường, cô lại cảm thấy thật may mắn khi mình không biết, nhờ thế mà không cần suy nghĩ xem có nên đi họp lớp hay không. Thời trung học, bọn họ thường xuyên chia lớp, thế nên mỗi khi họp lớp, không chỉ có một lớp riêng lẻ, mà thường mời bạn bè cả khóa học tới.
Lương Nguyệt im lặng một hồi, thật không ngờ Vương Y Bối mê mệt QQ năm nào, lại có một ngày không dùng QQ, không cần tài khoản QQ, “Thì ra là vậy, mình còn… Haizz, chuyện này, vỏ sò, nếu, mình nói là nếu…”
Lâu lắm rồi không có ai gọi biệt danh của cô thân thiết như vậy, cô không nhịn được mỉm cười, “Nói đi, cậu học được kiểu ấp a ấp úng như thế từ khi nào vậy.”
(*) chữ Bối trong tên Vương Y Bối có nghĩa là con ốc/ con sò; bởi vậy cô có biệt danh vỏ sò.
“Nếu Trần Tử Hàn có bạn gái, cậu sẽ thế nào?”
Vương Y Bối ngừng một chút, nếu anh có bạn gái, cô sẽ thế nào? Vấn đề này, cô đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, nếu một ngày anh có bạn gái, bản thân cô nên làm thế nào? Nên tiếp tục giữ anh trong lòng, hay nên gạt anh đi để tiếp tục cuộc sống của mình? Căn bản không có đáp án, bất kể anh thế nào, cũng không liên quan đến cô nữa, bọn họ đã chia tay lâu như vậy, sớm đã không còn dây dưa gì nữa.
Cô từng thăm dò vô số bạn bè, người thân, kết quả đơn giản chỉ là, người ấy….
Cô thầm thở dài trong lòng, trên mặt nở nụ cười, nhưng cô quên mất rằng trong phòng chỉ có một mình, cũng không cần làm bộ như thế, “Nếu vậy, mình còn có thể thế nào ngoài việc chúc anh ấy hạnh phúc!” Cô nhẹ nhàng nói liền một hơi, chính cô cũng tin tưởng, mình thật sự không sao, thật sự có thể chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.
Trước đây cô từng mơ thấy anh có bạn gái, một cô gái quen được chiều chuộng, nhưng vẫn dịu dàng chu đáo, gia thế lại tốt, so với cô thì cái gì cũng hơn, cô thấy họ dắt nhau đi dạo, thấy anh dịu dàng với người ấy như đã từng dịu dàng với mình.
Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có mình cô.
Còn có thể thế nào đây? Anh sớm đã hết yêu cô, cho dù anh muốn kết hôn, cũng không tới phiên cô quan tâm.
“Mình chỉ sợ cậu sẽ… Quên đi. Không nói đến chuyện này nữa. Họp lớp cậu bỏ lỡ thì không sao, nhưng đám cưới mình cậu nhất định không được bỏ lỡ đâu nhé?”
“Cậu sắp kết hôn sao?”
“Ừm, đến lúc đó, cậu nhất định phải đến tham dự đấy…”
Hai người còn nói nhiều chuyện, từ chuyện trước đây cùng học một trường, đến chuyện công việc hiện tại. Vương Y Bối nhiều lần muốn hỏi có thật Trần Tử Hàn đã có bạn gái hay không, nhưng mãi không mở miệng ra được. Cô sợ mình hỏi thế sẽ quá lộ liễu, nhưng lại suy nghĩ không biết Lương Nguyệt hỏi mình như vậy, ý là Trần Tử Hàn đã có bạn gái hay chưa.
Nếu thật sự là thế, bản thân cũng không nên nuôi hy vọng nữa.
Bọn họ cắt đứt liên lạc bao năm nay, anh có bạn gái là chuyện hết sức bình thường.
Người sai là chính là bản thân cô, cô cứ tha thiết níu kéo, không muốn để nó trôi vào dĩ vãng. Nhưng cô lại không biết rằng, người bám trụ là chính mình; người không ra khỏi được quá khứ cũng là chính mình. Chỉ một sợi dây, nhưng lại tự khiến bản thân mắc vào tấm lưới.
Cô nhận lời tham dự đám cưới Lương Nguyệt. Bạn học của cô, hơn nửa đều đã kết hôn, sinh con. Ở tuổi này, kết hôn hình như vẫn còn hơi sớm. Nhưng Lương Nguyệt vẫn luôn nhắc nhở cô, đừng kén quá kẻo lại thành muộn.
Buôn chuyện với Lương Nguyệt xong thì vừa qua mười hai giờ, đã khuya lắm, nhưng cô cũng không buồn ngủ nữa. Cô chậm rãi đặt chân xuống đất, xỏ dép ra ngoài uống nước. Cô có tật xấu, cứ nửa đêm tỉnh dậy là đau họng, trước kia khi ở Mạc Xuyên, thường chuẩn bị một bình sữa, nếu tỉnh dậy thì uống cho dễ ngủ. Nhưng vì vừa trở lại Yên Xuyên, chưa kịp đi siêu thị, nên lúc này đành phải uống nước sôi.
Cô ngồi đối diện ấm đun nước, yên lặng nghe tiếng nước reo trong đêm, âm thanh o o, như tiếng thở của con vật nhỏ nào đấy đang ngủ rất say, rất thoải mái.
Vương Y Bối chống cằm, ngồi đợi nước sôi.
Cô lấy di động ra, còn nhớ trước kia lưu trong máy không biết bao nhiêu tiểu thuyết, vì hồi trung học cô rất ham, thích bất kỳ truyện nào, cũng sẽ tải về máy. Nhiều năm qua, đổi nhiều loại điện thoại, làm mất khá nhiều tiểu thuyết. Tìm thử vài tệp, cuối cùng cũng tìm thấy một bộ truyện, khi ấy tay cô đang lướt qua tên truyện “Hóa ra anh vẫn ở đây”, bỗng dừng hẳn lại.
Hồi cô đọc bộ tiểu thuyết này, từng cảm động đến phát khóc. Khi ấy cô và Trần Tử Hàn vừa cãi nhau vì một việc hết sức nhỏ nhặt. Ngày nào cô cũng tốn hai đồng để tải một bộ tiểu thuyết, đọc chưa đến hai ngày là xong. Trần Tử Hàn vừa trách cô lãng phí, tốn tiền đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ, vừa trách cô không chịu học tập. Vì thế hai người liền cãi nhau.
Khóc nức nở một hồi, cô chủ động đi tìm Trần Tử Hàn giảng hòa, hứa sẽ không đọc tiểu thuyết, đồng thời chăm chú nghe giảng.
Quá khứ trước đây, chỉ cần nhìn thấy thứ gì quen thuộc là lại ào ạt ùa về.
Khi ở Mạc Xuyên, đồng nghiệp mua một tiểu thuyết mới của Tân Di Ổ tựa là “Hóa ra”, cô cũng giật mình nhớ tới chuyện trước đây. Thấy cái tên này quen quen nên có chút tò mò, có lẽ không phải là tiểu thuyết mới, đồng nghiệp cũng rất ngạc nhiên, cuối cùng mới biết đó chỉ là chỉnh sửa từ truyện “Hóa ra anh vẫn ở đây”, nội dung thì vẫn như xưa.
Nhưng cảm nhận của Vương Y Bối thì không còn như xưa nữa, cho dù cùng một cốt truyện, cùng một nhân vật, nhưng ám ảnh cô nhất, khiến cô cảm động nhất, chỉ có “Hóa ra anh vẫn ở đây”. Còn hôm nay, “Hóa ra” vẫn như xưa, nhưng anh đã sớm không còn ở đây nữa.
Cô tắt di động, đèn báo sôi đã nhảy sang màu đỏ – nước sôi.
Cô đứng lên, rót cho mình một cốc nước, hơi nước màu trắng chậm rãi bay lên.
Cô nhìn chén nước, không hiểu tại sao lại không hề muốn uống. Cô biết, hóa ra thực sự không còn là “Hóa ra” nữa.



LIKE hoặc SHARE bài viết ^^ ủng hộ itviet360 nhé
Chia sẻ:
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét