Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

đừng nói vơi anh ấy tôi vẫn còn yêu anh chương 5



Nếu anh hạnh phúc với người anh yêu, tôi vĩnh viễn sẽ không chúc phúc cho anh. Thế nên, anh vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi hy vọng, anh sẽ sống không được hạnh phúc, như vậy tôi mới có dũng khí đứng trước mặt anh, sau đó tìm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Cho dù không ai tin tưởng, tôi vẫn tin mình có thể làm được như thế. Tâm tình như một bãi phế thải càng thêm chồng chất.
~….~
Xe Hướng Vũ Hằng đỗ trước mặt Vương Y Bối, cô mỉm cười nhìn anh, sau đó mở cửa bước vào. Cô cố gắng coi chuyện vừa rồi hết sức bình thường như bao chuyện bình thường khác trong ngày, tự ép mình không nghĩ đến nó, ngay cả khi chuyện đó liên quan đến anh.
Vương Y Bối nói địa chỉ, nhà cô cách công ty không xa, nên rất nhanh Hướng Vũ Hằng đã lái xe đến cổng tiểu khu. Vương Y Bối xuống xe, hơi ngượng ngùng, “Phiền Hướng tổng đợi tôi một chút.”
Hướng Vũ Hằng cười cười.
Bọn họ mới quen không lâu, chỉ sợ trong một thời gian dài sắp tới vẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp, với mối quan hệ ấy, cô sẽ không mời anh vào nhà. Mặt khác, cô luôn là người dè dặt và cứng đầu, việc này không phải đúng hay sai, chỉ đơn giản là cô thích thế.
Sợ anh đợi lâu, Vương Y Bối cố gắng trang điểm nhanh nhất có thể, rồi vội vàng thay quần áo, chọn phụ kiện. Cuối cùng, cô đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại ba lần, khẳng định không có gì bất ổn mới yên tâm xuống lầu.
Khi cô đến gần, Hướng Vũ Bằng đang chăm chú chơi game trên di động.
Hồi cô còn học đại học cũng rất thích trò chơi này, đáng tiếc không tải được về điện thoại. Khi đó, cô tìm thấy trò “Chạy trốn khỏi miếu thần” trong máy bạn học, chơi thử thấy thích, liền tải về di động của mình, mất rất nhiều lưu lượng, nhưng đến lúc tải xong lại không cài được. Sau này đổi điện thoại, cũng chưa nghĩ tới việc sẽ lập một tài khoản trò chơi.
Khi đó, cô rất thích trò chơi này, cả ngày tìm bạn học kia mượn di động chơi, khiến bạn ấy phát phiền đến mức mỗi khi nhìn thấy cô liền nói “Lại muốn chơi cái trò đấy hả?”
Khi đó, cô còn chưa chia tay Trần Tử Hàn, còn giấu anh lặng lẽ bỏ mười đồng tải trò chơi, nhưng lại quên không xóa, đến tận mấy tháng sau, lúc Trần Tử Hàn phát hiện, liền mắng cô một trận. Hình như anh chưa bao giờ sử dụng internet trên điện thoại, thế giới của anh có khi nào là thế giới của cô không nhỉ?
Bao giờ cũng vậy, đứng dưới góc độ một người ngoài cuộc, nhìn lại quá khứ của mình, mới thấy, haizzz, ngay cả cô cũng thấy, bọn họ không hợp…
Như vậy là sao?
Cuộc sống, luôn dùng từng chút từng chút lơ đễnh để nhắc nhở người ta rằng, ta tưởng rằng đã quên, nhưng lại là sợ hãi hồi tưởng lại quá khứ.
Hướng Vũ Hằng cất di động đi: “Nhanh vậy à?”
Nhìn vẻ mặt của cô, anh cũng không kinh ngạc, hoàn toàn không muốn nói lời khen ngợi khuôn mặc trang điểm xinh đẹp của cô. Có lẽ anh đã nhìn quá quen những cô gái hay trang điểm rồi, hoặc cũng có thể là anh đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nữ.
Vương Y Bối ngồi vào trong xe: “Vậy chỉ có thể nói rằng, bạn gái trước đây của anh không chú ý tới tốc độ, có đôi khi tốc độ và năng suất sẽ tạo nên sự đẳng cấp.”
Hướng Vũ Hằng khởi động xe, gật đầu: “Ừ. Sau này sẽ nhắc nhở bọn họ làm tròn bổn phận một chút.”
“Không sợ đắc tội với người đẹp sao?”
Hướng Vũ Hằng cười: “Không có “niềm vui mới”, tội gì phải nghĩ tới “người yêu cũ”?”
Thật đúng là không nghiêm chỉnh, nhưng Vương Y Bối cũng không tức giận.
Hướng Vũ Hằng là bị bắt tới đây, vốn dĩ đi dự tiệc này phải là bố anh ta, nhưng vì ông ấy có việc không thể đi được cho nên mới thông báo cho anh ta đi thay. Khi còn trẻ, Hướng Vũ Hằng đương nhiên phớt lờ những yêu cầu như thế này của ông, nhưng giờ thì khác, anh hiểu được bố mình đã dốc sức lực trên thương trường được như ngày hôm nay quả thật không dễ dàng. Hướng Kỳ Lai dặn đi dặn lại cho nên anh đương nhiên không thể không đi.
Yến tiệc cũng không quá đặc biệt, nếu như có điểm gì đó đặc biệt thì chính là hào quang tỏa ra từ Lộ Ôn Diên – tam thiếu gia nhà họ Lộ. Ở Yên Xuyên, Lộ gia có địa vị không dễ gì lay chuyển được. Vị công tử này tuy rằng tác phong hành sự vô cổ quái nhưng lại như sấm rền gió cuốn. Khi gia nhập thương trường, anh ta thực hiện một loạt cải cách, khiến cho rất nhiều người trong giới vừa sợ hãi vừa tức giận.
Hôm nay Lộ Ôn Diên tổ chức yến tiệc này, mọi người đương nhiên có mặt đông đủ.
Vương Y Bối đi theo Hướng Vũ Hằng, phát hiện Hướng Vũ Hằng và người khác không giống nhau. Mọi người ai cũng cầm một ý rượu, gặp người quen sẽ đi tới chào hỏi vài câu. Còn Hướng Vũ Hằng lại chỉ đứng một chỗ quan sát, dường như mọi thứ ở đây đều không liên quan tới anh.
Anh không có bất cứ hành động nào, cô đương nhiên cũng sẽ không tự tiện làm gì.
Hướng Vũ Hằng uống một ly rượu rồi quay sang cười với người nãy giờ vẫn im lặng đi cạnh mình: “Biết rượu này sản xuất năm nào không?”
Vương Y Bối rất nể tình mà nhấp một ngụm: “Tôi không nghiên cứu về mấy cái này.”
“Rượu vang đỏ ngâm cách đây mười lăm năm. Tên tam thiếu gia này cũng lành nghề đấy chứ.” Giọng nói của Hướng Vũ Hằng không hề có khinh thường, cũng không có hâm mộ, mà đó chỉ là một câu trần thuật đơn giản.
“Đó là tự do của người ta.” Vương Y Bối khẽ lắc lư ly rượu trong tay, “Vả lại, cũng cho người khác được hưởng chút lợi ích.”
Kẻ có tiền, thích chơi hoang thế nào đó là tự do của người ta, người khác đâu có tư cách gì bình phẩm họ, khinh bỉ họ, chỉ cần tiền đó là do họ kiếm ra là được.
(cái này có lý à nha, tại sao người có tiền hưởng thụ cuộc sống xa xỉ xao cấp lại bị phê phán?! Tiền họ làm ra thì họ sử dụng thế nào là quyền của họ chứ. Việt Nam ấy, rất hay có mấy cái trò lên báo lá cải phê phán bình phẩm cách tiêu tiền của người nọ người kia. Thật đúng là vô bổ! Nhiều người thốt ra cái câu: “Còn bao nhiêu người đói khổ thế kia mà họ xa xỉ quá vậy, sao không bỏ tiền ra làm từ thiện!” hơ. Nực cười. Họ làm từ thiện nhưng họ cũng phải hưởng thụ cuộc sống chứ, với cả, cho dù họ không làm từ thiện cũng chẳng ai ép họ được. Hờ hờ. Dài dòng quá. Thôi, làm tiếp =))
“Vậy cũng đúng!”
Hướng Vũ Hằng uống hết ly rượu trong tay mới đi về phía tâm điểm của ngày hôm nay. Anh vốn dĩ không thích cái vỏ bọc của người Trung Quốc, cái gì cũng phải dựa vào quan hệ. Ngắm chuẩn rồi mới ra tay, qua loa lấy lệ anh tuyệt đối không thích làm.
Vương Y Bối đi theo sau Hướng Vũ Hằng. Thời gian cô còn chưa tới thành phố Mạc Xuyên, thì người đàn ông tên Lộ Ôn Diên này là một truyền kỳ của Yên Xuyên. Vài năm không gặp, anh ta tung hoành ngang dọc trên thương trường đã lâu, thủ đoạn trước sau như một, tác phong vẫn quyết sắc bén đoán như xưa.
Mục đích tới đây lần này của Hướng Vũ Hằng chính là mong muốn có được hạng mục hợp tác với Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên cũng không trực tiếp từ chối, vẫn tỏ thái độ thăm dò. Đối với thủ đoạn ứng phó này của hắn ta, Hướng Vũ Hằng vô cũng chán ghét.
Lộ Ôn Diên nhìn Hướng Vũ Hằng, trong ánh mắt có chứa hàm ý gì đó đặc biệt. Hướng Vũ Hằng cũng không làm ra vẻ thất bại. Anh vốn dĩ đã làm hết sức có thể rồi, đồng ý cung cấp thiết bị với chất lượng tốt nhất. Nếu như vậy mà vẫn không thể đánh động đối phương, anh cũng không cho rằng đó là do lỗi của mình.
Lộ Ôn Diên khóe miệng nhếch lên cười, “Tôi còn có chút việc ở đằng kia, không tiếp đãi hai vị được, nếu như giám đốc Hướng còn gì không hiểu có thể bàn bạc với phó giám đốc của chúng tôi một chút. Thật không phải, xin cáo lui trước.”
Lời nói hiền hòa như vậy nhưng biểu cảm lại không phù hợp chút nào.
Vương Y Bối mới trở lại Yên Xuyên, đôi với chuyện ở đây quả thực không được rõ ràng lắm. Cô nheo mắt: “Anh ta có ý gì thế?” Trao đổi với phó giám đốc của bên họ ư? Theo như cách hiểu của cô thì như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội, dù sao thì hắn ta cũng chưa có hoàn toàn từ chối. Thế nhưng, Lộ Ôn Diên rõ ràng không giống người như thế.
Hướng Vũ Hằng quan sát Vương Y Bối hồi lâu, hẳn là cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô cho rằng phó giám đốc của Hoàn Quang dễ đối phó hơn Lộ Ôn Diên sao? Những năm gần đây, Lộ Ôn Diên vô cùng coi trọng tên phó giám đốc kia, có thể người đó rất có năng lực. Lộ Ôn Diên cũng lắm cũng chỉ mở miệng nói bừa như vậy, giả vờ cho chúng ta cơ hội, nhưng thực chất là muốn chặn đường lui của chúng ta.”
Hướng Vũ Hằng không khỏi lắc đầu, vốn dĩ anh cũng không hy vọng gì nhiều. Hôm nay khách tới đây dự tiệc có tới hơn 60% là có ý định muốn hợp tác cùng công ty Hoàn Quang. Nếu dễ dàng như vậy, Lộ Ôn Diên đã không còn là Lộ Ôn Diên nữa rồi.
Vương Y Bối nắm ly rượu trong tay, từ quan điểm của mình từ từ lý giải những điều này. Xét về địa vị của Hoàn Quang hiện giờ, họ hoàn toàn không cần thiết hợp tác với nhưng công ty nhỏ. Bọn họ sớm đã có định hướng vươn ra thị trường quốc tế. Những công ty nhỏ muốn mượn gió của Hoàn Quang trước đây, nói không chừng sẽ bị ép ra bã. Hiện giờ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mượn đại danh công ty lớn để quảng bá cho mình cũng là lựa chọn tốt, mặc dù tổn thất tài chính khá nhiều nhưng chỉ cần cân nhắc kỹ là ổn.
Thấy Hướng Vũ Hằng có vẻ mệt mỏi, Vương Y Bối cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cô tỉ mỉ quan sát người trong buổi tiệc, phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, đàn ông mỉm cười khéo léo, mang theo một chút giả tạo. Ai cũng đều đeo mặt nạ dối trá, nhìn mọi người cười nói, lại còn tính toán và ngờ vực người khác vô căn cứ.
Ánh mắt của cô chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại ở một nơi…
Cô tỉ mỉ quan sát người trong buổi tiệc, phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, đàn ông mỉm cười khéo léo, mang theo một chút giả tạo. Ai cũng đều đeo mặt nạ dối trá, nhìn mọi người cười nói, lại còn tính toán và ngờ vực người khác vô căn cứ.
Ánh mắt của cô chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại ở một nơi…
Hướng Vũ Hằng thấy cô nhìn về phía một người đàn ông, anh cười khẽ: “Chính là anh ta, người đắc lực bên cạnh Lộ Ôn Diên, đồng thời cũng là người mà Lộ Ôn Diên tín nhiệm nhất hiện tại, không tiếc gì mà trao cho anh ta chức phó giám đốc.” Ánh mắt của Hướng Vũ Hằng hiện lên một vẻ tan dương. Đối với người có năng lực, anh luôn tỏ ra bội phục: “Người này tôi cũng có biêt một chút. Trước đây anh ta làm việc ở Quảng Vũ, sau đó xảy ra chuyện, anh ta liền được Lộ Ôn Diên mời tới Hoàn Quang. Lộ Ôn Diên vô cùng coi trọng anh ta, thậm chí còn mặc kệ mọi sự phản đối, để anh ta tham gia không ít các dự án nội bộ, tất cả đều gặt hái được thành công. Hiện giờ anh ta rất có tiếng tăm.”
Vương Y Bối cười một cách cứng ngắc, cô cũng không biết tại sao mình lại có thể cười được như vậy.
Cô vô số lần tự nhủ bản thân, cô không muốn anh được hạnh phúc. Thế giới này vốn dĩ không có ông trời, lời cầu xin của cô đương nhiên không được ai để ý tới. Cô mong muốn anh sống không tốt, thì bản thân cô mới có dũng khí đứng trước mặt anh, để cho cái lòng hư vinh trong con người mình được thỏa mãn, thể hiện cho anh thấy rằng, không có anh, cô vẫn sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn anh.
Nhưng mà, hiện tại anh đang dùng hành động thực tế nói cho cô biết: không có cô, anh sống rất tốt, vô cùng tốt, hơn cô rất nhiều.
Người sống không tốt, chính là cô.
Ngay cả suy nghĩ ấu trĩ như vậy cô cũng không thực hiện được. Trên thế giới này, rốt cuộc là ai keo kiệt hơn ai đây?
Cô nâng ly rượu lên uống cạn.
“Cô quen anh ta?” Hướng Vũ Hằng rốt cục cũng phát hiện ra sự khác thường của Vương Y Bối.
Cô lậ tức khôi phục dáng vẻ bình thường: “Trước đây có quen biết.” Nói xong, cô liền hối hận. Mặc dù suy nghĩ của cô rất xấu xa, nhưng cô trả lời như vậy rất có thể khiến Hướng Vũ Hằng nghĩ theo một chiều hướng nào đó có liên quan. Đó là chuyện cô tuyệt đối không muốn thấy: “Hiện giờ không quen.”
Hướng Vũ Hằng vẫn nhìn cô, không biết anh đang nghĩ gì.
Cô vẫn còn muốn uống, đáng tiếc ly rượu đã hết, muốn uống phải đi vài bước, nhưng cô không muốn đi, vì thế nói: “Hình như trước kia học cùng cấp ba, nhiều năm rồi, còn chút ấn tượng. Dù sao thì những người nổi bật luôn để lại một ấn tượng nào đó với người bình thường.”
Cô làm như tùy tiện nói, thầm muốn Hướng Vũ Hằng đừng quan tâm tới lời cô nói lúc nãy.
Hướng Vũ Hằng rất biết phối hợp gật đầu, “Cũng đúng, người như thế, chắc hẳn thời đi học vô cùng xuất sắc.”
Anh vô ý nói. Trần Tử Hàn thời cấp ba, đại học đều là bạch mã hoàng từ trong lòng không ít nữ sinh, vừa đẹp trai lại vừa học giỏi. Chỉ là, khi ấy, Vương Y Bối lại tự cho bản thân mình là cô công chúa sống trong tòa lâu đài, chưa bao giờ thật sự để ý tới bên ngoài có chuyện gì.
Thời cấp ba, số người thích Trần Tử Hàn đếm không xuể. Trong lúc Vương Y Bối còn không biết có một người như vậy trong trường thì anh đã là một nhân vật lôi cuốn trong mọi cuộc thảo luận. Rất nhiều người đã tỏ tình với anh, nhưng kết quả nhận được đều là sự từ chối của anh.
Cô khi ấy luôn tràn ngập sự khinh bỉ đối với bọn họ, cảm thấy người bạn cùng phòng của mình đã bị mấy lời đồn đại về nam sinh kia quá mức khoa trương rồi. Cùng lắm cũng chỉ là đẹp trai đi, thành tích cao đi, có gì đâu! Bởi vì trong lòng đại đa số mọi người đều cảm thấy, con trai có tướng mạo nhưng học không được tốt mới cân bằng, cho nên nếu như có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi thì lập tức sẽ trở thành cực phẩm trong mắt nữ sinh.
Thực tế, lúc Vương Y Bối gặp Trần Tử Hàn, cô vẫn nghĩ như vậy.
Lúc nào trong miệng cô cũng đánh giá người ấy, rồi sau này cô mới biết, hóa ra bản thân đã yêu người ấy rồi, hóa ra người ấy ưu tú như thế.
Nhưng cái ưu tú ấy không ăn khớp với người đàn ông mà trong lòng cô nhận định. Những lời lẽ nhận xét về anh ấy từ miệng người khác lại khiến cô cảm thấy đó là một người xa lạ.
Trần Tử Hàn trong lòng cô chỉ là một người bình thường, một người vừa vặn có thể khiến cô rung động, có thể khiến cô muốn yêu, không hơn
Vương Y Bối lại đờ người ra. Lúc tỉnh táo lại cô liền phát hiện Hướng Vũ Hằng đang nhìn mình, cô mỉm cười.
Hướng Vũ Hằng cảm thấy cái bộ dạng sững sờ ấy của cô vô cùng đáng yêu: “Cô không dự định giới thiệu tôi với vị đàn anh cô thầm ngưỡng mộ kia sao?”
Sửng sốt một chút, Vương Y Bối mới phản ứng trở lại: “Tôi rất muốn. Nhưng người ta bận rộn như vậy, vốn không thèm đếm xỉa tới tôi.”
Lời nói vô cùng tự nhiên.
Thật tốt, chí ít cô có thể tự nói cho bản thân biết, mình thực sự đã không còn ngại.
LIKE hoặc SHARE bài viết ^^ ủng hộ itviet360 nhé
Chia sẻ:
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét